Đài Loan 2023.
Cuối tháng 7, đầu tháng 8, mình dành 1 tuần ở miền đất xanh đẹp này.
Đài Loan, ngay từ lần đầu đến thăm cách đây gần 7 năm, đã luôn có một ấn tượng tốt trong lòng mình. Một nơi chốn nhỏ xinh, xanh, sạch, trầm mặc và nhẹ nhàng. Mình thích cái không khí dịu dàng tĩnh lặng ở đó và luôn muốn quay lại, lâu lâu ghé thăm như một nơi chốn quen thuộc, an yên tựa người bạn cũ để tìm về.
Lần này mình ở Đài Bắc 4 ngày đầu của chuyến đi. Khách sạn nằm trong một con phố nhỏ rẽ ngang từ đường chính. Đủ gần để bước ra không khí phố xá bên ngoài, nhưng cũng đủ xa để trú ẩn khi cần nghỉ ngơi yên tĩnh. Những con đường ngang dọc xung quanh khách sạn đầy ắp nhà hàng, quán bar phong cách Nhật Bản và thường yên ắng cả ngày, chỉ rực rỡ đèn với người xếp hàng khi đêm xuống. Đôi buổi tối về muộn, mình đi bộ dọc dãy quán bar, pub kéo dài. Trừ một vài quán đã đóng cửa, phần đông quán còn lại vẫn sáng đèn nhưng hầu như chỉ có một hai bàn có khách, mà mình đoán là khách quen. Có lẽ thành phố cũng chịu ảnh hưởng bởi nền kinh tế đi xuống của những ngày này, như nhiều thành phố khác. Hình ảnh một hay hai người ngồi bên ly rượu mạnh trên ghế da cạnh quầy bar, nói chuyện vu vơ với nhau hoặc với người pha chế đứng trong quầy, dưới ánh đèn mờ ảo và tiếng nhạc jazz dìu dặt tựa như luồng ánh sáng hấp dẫn thu hút người bộ hành bên ngoài cũng muốn bước chân vào trong, là một phần của không khí ấy.
Một sáng mát lành sau cơn bão, cũng là buổi sáng đầu tiên ở Đài Bắc, mình ghé quán trà có tên Thanh Điền Trà Quán, ý tưởng vu vơ từ một bức hình thoáng qua trên mạng. Quán trà nằm gần Đại học quốc gia Đài Loan, trong khu vực yên tĩnh nhẹ nhàng rất “học thuật”. Giống như bạn bước vào khu nhà của các giáo sư, nhà nghiên cứu hay nhà sưu tầm. Trên con phố nhỏ yên lặng, thỉnh thoảng sẽ bắt gặp một vài gallery, rất rộng và đẹp với nhiều tác phẩm quý giá nhưng hầu như không có người xem. Dường như nó chỉ dành cho ai thực sự chú ý và muốn tìm thấy. Tụi mình đi dọc con phố, thật lâu cũng không gặp ai, ngoại trừ những mái nhà cổ kính rêu phong, những cây cổ thụ xanh mướt và những cánh cổng gỗ khép hờ. Khó có thể tin giữa thành phố trung tâm lại có một nơi như vậy. Giống như bạn bước qua một cánh cửa thần kỳ, và một thế giới khác xuất hiện, thế giới nơi bạn chỉ có một mình nhưng lại không hề cảm thấy một mình. Nó tựa như thế giới của riêng bạn, nơi bạn vẫn mong muốn tạo ra cho mình để ẩn náu, nghỉ ngơi.
Quán trà là một ngôi nhà cổ, có cây xoài cả trăm tuổi. Không gian rộng rãi, tối giản theo kiểu thiền trà. Mọi thứ nhỏ xinh, hài hoà đúng chỗ, không thừa không thiếu. Tụi mình ngồi uống trà, nhìn ra khoảnh sân rải sỏi trước mặt. Một gốc cây cổ thụ, mấy cây trúc mới trồng lơ thơ. Và một khoảng trời hửng nắng tinh sạch sau cơn bão. Khung cảnh tưởng không có gì nhưng hoá ra lại là tất cả những gì người ta cần, nếu ta thật sự suy nghĩ về nhu cầu của chính ta.
Lại có buổi tối đi bộ từ chợ đêm Ninh Hạ về, mình đi qua một con phố vắng vẻ. Những cửa hiệu, ngôi nhà hai bên thấp thoáng ánh đèn bên trong khung cửa, xinh xắn như trong phim hoạt hình. Cả khu phố yên lặng, lâu lâu có vài ba người đẩy cửa bước ra. Vệt ánh sáng và âm thanh rất khẽ nhẹ tràn ra đường rồi nhanh chóng biến mất, tất cả tĩnh lặng trở lại. Nhịp điệu đấy cứ lặp đi lặp lại, có một thoáng mình tưởng như đang ở trong một giấc mơ, mọi thứ mơ hồ không rõ hư thực. Mình chợt hiểu ra lý do tại sao mình luôn thích nơi này. Thành phố như có tất cả những gì mình ưa thích: sự tĩnh lặng, thanh sạch; không gian với màu sắc điện ảnh hư hư thực thực tựa một thế giới khác, nhưng chỉ trong một chốc lát vừa đủ. Rất nhanh bạn lại thấy mình thoát ra, trở về đời thực, háo hức nhiệt tình hay trầm lặng bình thản thì tuỳ bạn, nhưng sự an yên thì chắc chắn trong lòng.
Những ngày ở Đài Bắc mình đi ngẫu nhiên không có lịch trình. Nhưng mỗi ngày đều cảm thấy muốn nhớ, muốn ghi lại. Là buổi chiều mưa nhẹ trên con đường dọc biển ở Đạm Thuỷ có nhà thờ cổ bằng gạch đỏ theo kiểu Tây Ban Nha. Là buổi sáng leo Núi Voi rồi ngồi nghe nhạc, ngắm Taipei 101 dưới vòm rừng xanh thẫm. Là chuyến xe buýt đến Cơ Long đi vòng quanh những sườn đồi, qua những con đường nhỏ xíu chỉ đủ 1 làn xe chạy với nhà cửa sát bên không có vỉa hè. Là những khu chung cư cao tầng nhưng cũ kỹ, những cây xanh cổ thụ ở khắp mọi nơi, cảm giác như tất cả đã ở đó, không thay đổi chút nào suốt từ khi nó sinh ra. Điều đó cũng làm mình suy nghĩ, như thế là tốt hay không tốt, sự (hầu như) không thay đổi ấy?
Một câu hỏi mà mình vẫn còn nghĩ, đến tận bây giờ, cho chính bản thân mình.
“Em thương mến,
Không có gì để vội.
Lá vẫn xanh thanh thản hát trên cành
Có những lúc ta chỉ cần phải đợi
Kẻo vội vàng, đôi lúc hoá mong manh”
#nguyenthienngan